Sài Gòn - Hòn Ngọc Viễn Đông
Sài Gòn - nơi giao thoa giữa các nền văn hóa Đông Tây
Sài Gòn - trung tâm kinh tế sôi động nhất của cả nước, thành phố lớn nhất nước, dân số đông nhất nước, GDP đứng đầu cả nước.
Sài Gòn - nơi không bao giờ ngủ về đêm (theo mình biết thì chỉ có khu trung tâm TP, khu phố Tây và các ...quán nhậu là như thế thôi, còn những nơi khác thì chìm trong sự tĩnh lặng trước khi chào đón một ngày mới nhộn nhịp)
Sài Gòn - nơi hôi tụ giữa cái mới và cũ, truyền thống và hiện đại (khu Chợ Lớn cổ kính với khu trung tâm hiện đại, xen giữa những tòa cao ốc hiện đại là những căn nhà lụp xụp, những căn chung cư cũ nát)
Sài Gòn còn nhiều thứ nữa, nhưng nhất thời không nhớ ra, viết sau vậy!
Sài Gòn - TPHCM lưu lại trong tôi rất nhiều cảm xúc, nhiều kỷ niệm, nhiều tình cảm yêu mến nhưng cũng không ít sự bực mình, khó chịu mà nhiều lúc mình lại muốn rời xa nó một thời gian.
Hòa chung với sự tấp nập, nhộn nhịp của dòng người và xe là sự ngột ngạt đến khó thở, không khí cực kỳ ô nhiễm, cây xanh quá hiếm hoi, do đó kiếm được bóng mát ven đường hoàn toàn là điều không dễ dàng.
Giao thông cực kỳ tệ hại, lô cốt đầy đường; ý thức người đi đường còn quá kém, tiêu biểu là vượt đèn đỏ - điều này diễn ra mọi lúc mọi nơi, đèn chưa kịp xanh đã vội bấm kèn inh ỏi thúc giục, rồi vài chiếc "tiên phong" đi trước, kéo theo hàng loạt xe phía sau ùa theo, ngay cả xe hơi cũng thế, đứng chờ đèn nhiều lúc chỉ còn mình và vài ba xe, trông lẻ loi làm sao. Không dừng ở đó, kể từ khi có lô cốt, thói quen leo lề bắt đầu phổ biến, kẹt xe thì leo lề, đường chật thì leo lề, đường thông thoáng cũng leo lề (để rẽ phải, tránh phải chờ xe phía trước đang dừng đèn đỏ). Từ đó suy ra: tính kiên nhẫn của người dân quá kém (xin lỗi vì có lẽ xúc phạm nhiều người, nhưng đây là sự thật đáng buồn, có thể thấy rõ nhất qua văn hóa xếp hàng). Nói chung chỉ thấy tình hình giao thông ngày càng trầm trọng. Do đó, vào giờ cao điểm, không có việc gì gấp thì tốt nhất là đừng ra đường kẻo vừa bực mình, vừa dễ tổn thọ.
Mùa mưa tới, đi liền với nó là ngập nước. Dự đoán thêm vài năm nữa dân mình vẫn sẽ sống chung với nước ngập. Thật may mắn là đường nhà mình không bao giờ ngập nước, tuy nhiên bao quanh con đường đó lại là những con đường "mới mưa đã ngập". Không biết nên cười hay mếu nữa.
Đường xá thì mạng nhên chằng chịt, những người buôn bán thì tụ tập bán hàng rong, xả rác đầy đường, "chuyện úp mặt vào tường" diễn ra khắp nơi, không biết khi nào thành phố mới trở thành thành phố văn minh.
Nhưng cũng có niềm vui là bộ mặt thành phố đang thay đổi từng ngày, những khu lụp xụp đang dần bị xóa sổ, thay vào đó là những toàn cao ốc, chung cư hiện đại mọc lên, những con đường mới đang xây dựng và sắp đi vào sử dụng. Một Phú Mỹ Hưng hiện đại đã mọc lên, một Thủ Thiêm trong tương lai (dù rằng chờ nó hoàn thành chắc mất vài chục năm) đã làm cho thành phố trở thành đô thị hiện đại của thế giới.
Dù với những mặt khó chịu như trên thì đây vẫn là một thành phố dễ dàng làm say lòng nhiều người, và là "tình yêu của tôi", nhất là đối với những người đã trải nghiệm cuộc sống ở nơi đây.
-----
Có thể bài này viết không được hay lắm, mong mọi người góp ý, nó cũng tạo sự đổi mới cho blog này, vốn bị nhiều người chê là khô khan, thiếu cảm xúc. Hy vọng mình sẽ viết được thêm nhiều bài khác.
Thôi, đi ngủ, mai còn phải chở đứa em đi thi đại học nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét